Kẻ đã từng làm tôi trở thành một người đàn bà giờ đây đang được bố mẹ tôi yêu quý, tôi lại không đủ can đảm để nói hắn đã cướp đi thứ quý giá nhất đời con gái của tôi.
Tôi nhớ rất rõ, hôm ấy tôi đang chơi đùa cùng đám bạn ở gần nhà hắn thì hắn gọi tôi, bảo tôi vào lấy dâu tằm ra chia cho các bạn ăn. Tôi tin tưởng theo hắn vào trong vì hắn là hàng xóm thân thiết và tôi gọi hắn bằng chú. Bất thình lình, hắn xé rách quần áo của tôi rồi giở trò đồi bại. Tôi lúc đó chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra nhưng hành động của hắn khiến tôi vô cùng hoảng loạn. Tôi ra sức kêu gào nhưng vô ích. Thân thể yếu ớt của một đứa bé gái sáu tuổi cố chống cự giãy giụa trước sức trẻ của một gã thanh niên mười tám tuổi, hoàn toàn bất lực. Hắn dùng đôi cánh tay gớm ghiếc giữ chặt thân thể tôi, đôi chân thô cứng ghì chặt lấy đôi chân nhỏ yếu ớt của tôi. Nước mắt tôi trào ra, tôi thấy đau rát ở thân dưới và cơn đau cứ thế như từng nhát dao cứa vào người tôi; tôi cố sức đẩy và đấm đạp vào thân hình như tảng đá đang đè lên người tôi nhưng vô vọng.
Sau này tôi mới nhận thức được, khoảnh khắc đó, hắn đã cướp đi thứ quý giá nhất đời con gái của tôi. Sau ngày ấy, hằng đêm nước mắt tôi tự nhiên rơi, hòa lẫn với cảm giác xấu hổ và tự ti cùng cực, dù tôi chỉ là đứa bé nhưng tôi linh cảm rằng chuyện này vô cùng trầm trọng. Càng lớn, nhận thức rõ ràng hơn, tôi mới hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra với mình: tôi đã bị cưỡng hiếp.
Cuộc sống trôi đi, tôi bắt đầu sợ tiếp xúc với người khác giới. Nhưng tôi vẫn không dám kể cho ai nửa lời về chuyện đã xảy ra. Mười bảy năm qua, tôi dần lớn lên và sống trong nỗi ám ảnh vào mỗi đêm; dù tôi đã cố quên đi tất cả nhưng không thể, nhắm mắt lại là những hình ảnh đáng kinh hãi đó lại ùa về. Còn hắn, sau tất cả mọi chuyện, tên khốn đó vẫn cư xử như thể tội ác của hắn chưa bao giờ hiện hữu. Điều trớ trêu là bố mẹ tôi rất quý hắn, bời vì hắn gần nhà tôi và thường giúp đỡ bố mẹ tôi khi có việc chân tay gì đó cần nhờ cậy. Thậm chí, ngày Tết, hắn còn được mời đến nhà tôi ăn cơm. Thấy tôi tránh mặt, không chào hắn, bố mẹ tôi bắt chào hỏi, thậm chí còn bắt tôi ngồi cùng mâm cơm với hắn.
Hắn giờ đây là một thầy giáo dạy thể dục được kính trọng, được bao bọc bởi vẻ ngoài trí thức. Hắn dùng cơm với bố mẹ tôi và cười nói nhởn nhơ, tiếng cười đó làm cơn giận dữ trong tim tôi cào cấu, cắn xé, rất hận không thể ném ngay một cái bát vào mặt hắn. Tôi thực sự muốn bóc lớp mặt nạ giả tạo kia ra. Sự căm phẫn và ghê tởm trong tôi lớn đến mức tôi chỉ muốn cầm dao đâm ngay cho hắn một nhát, muốn cắt thứ đáng ghê tởm trên người hắn ra thành trăm mảnh. Nhiều lần như thế, tôi muốn nói cho bố mẹ tôi tất cả, tôi muốn hét lên cho mọi người biết hắn cầm thú đến mức nào, tôi muốn hắn bị trừng trị. Nhưng mọi chuyện sẽ ra sao, cuộc sống của tôi sẽ thế nào?
Dù từng bị hắn làm nhục, nhưng không ai biết được điều đó và cuộc sống của tôi vì vậy vẫn rất bình thường. Giờ đây trong mắt mọi người, tôi là một cô gái xinh xắn, ngoan hiền và có học thức. Có nhiều chàng trai dành tình cảm cho tôi, nhưng tôi không dám đáp lại vì tôi sợ, một ngày nào đó, họ sẽ ruồng bỏ tôi nếu biết được sự thật. Tôi phải làm sao, con đường nào là đúng đắn nhất cho tôi. Dư luận có thể cảm thông cho tôi, nhưng sau đó, họ sẽ nhìn tôi như một sinh vật đáng thương; và, còn chàng trai nào dám trao yêu thương cho tôi không nếu tôi thú nhận tất cả? Bố mẹ tôi, họ sẽ buồn đến mức nào khi biết con gái họ như vậy. Rồi đây, nếu biết rõ mọi chuyện, hàng xóm sẽ nhìn bố mẹ tôi và như thế nào đây?
Tôi muốn hắn phải nhận quả báo nhưng tôi rất sợ, cuộc sống của mình sẽ hoàn toàn rơi vào hố sâu không lối thoát nếu tôi vạch trần tội ác dơ bẩn của hắn. Tôi phải làm thế nào?
Không dám phơi bày kẻ cưỡng hiếp tôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét