Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Khỉ thật đàn bà vẫn cứ là đàn bà

Vũ thực sự đã thất vọng khi nhìn thấy một màu trắng mờ nhạt trên chiếc ga giường, một người đàn bà mà vũ phải chung chạ .



Vũ tỉnh dậy lúc nửa đêm và nhìn chiếc giường dưới ánh điện vàng mờ mờ ảo ảo của khách sạn. Thương vẫn đang ngủ, đôi mắt cô khép hờ và gương mặt đẹp nhưng phảng phất nỗi u buồn. Trên tấm ga trải giường, một màu trắng nguyên vẹn khiến tim Vũ nhói đau.

 

Vũ lẩm bẩm nói với chính mình: “Thì ra là thế…”

 

Để mặc Thương nằm đó, Vũ bước ra phía ban công và châm thuốc hút. Anh thở dài, anh ngao ngắn, anh ném vào không trung sự bực bội, thậm chí có cả một chút hận thù.

 

- “Khỉ thật, đàn bà vẫn cứ là đàn bà…”

 

Vũ cay cú nói với chính mình. Giá như có ai ở đó, chắc hẳn Vũ sẽ gào thét lên trước mặt người ta rằng: “Tôi đã yêu thương, đã trân trọng và nâng niu cô ta như nữ thần nhưng thực tế thì sao? Cô ta chỉ là đàn bà, một ả đàn bà đã từng chung chạ với bao nhiêu người thì ai mà biết được?”

 

Vũ cười nhạt, cười nhếch mép đầy chua chát. Ai cho anh là bảo thủ, là ích kỉ, là tồi tệ khi dựa vào cái đó của đàn bà để yêu thương thì mặc. Anh tự thấy mình có cái quyền để phán xét đó. Bởi vì dù là đàn ông, nhưng đến giờ phút này, khi gặp được người mà anh xác định sẽ lấy làm vợ anh mới đưa cô ta lên giường. Thế mà nhìn xem, cái cô gái tưởng như là trong trắng vô ngần nằm trên giường kia, cái cô gái mà đi đến đâu mọi người cũng bảo anh may mắn lắm mới yêu được thực ra lại chỉ là đàn bà.

 

Khỉ thật đàn bà vẫn cứ là đàn bà


Vũ cảm thấy tim mình đau khi người con gái mà anh yêu thực chất chỉ là một người đàn bà (Ảnh minh họa)

 

Vũ tự thấy Thương không xứng đáng với tình yêu của mình. Vũ dập tắt điếu thuốc, lấy chân giẫm lên đó, day, nghiến sau cho điếu thuốc tắt lịm dưới gót giày. Tắt nhanh và không thể cháy lại, cứ như là tình yêu trong tim Vũ lúc này vậy.

 

- “Thế là rõ, là hết rồi nhé. Đừng trách anh  vì em đã tự tạo cho mình một vỏ bọc quá ư hoàn hảo nên giờ em mới khiến người ta thêm khinh bỉ”.

 

*****

 

Thương tỉnh dậy và không thấy người đàn ông đêm qua nằm cạnh mình đâu. Cô nheo đôi mắt nhìn ra phía ban công, nơi hắt thứ ánh sáng rực rỡ của ngày mới. Cô nhận ra bóng dáng của Vũ ở đó. Anh vẫn tiếp tục châm điếu thuốc khác dù dưới chân đã có nhiều điếu dang dở bị dập tắt.

 

Thương lặng lẽ mặc áo cho mình. Cô lần từng chiếc cúc một, đôi tay không hề run rẩy, chỉ thấy lòng đau.

 

- “Em về đây!”

 

Thương nói câu này giống như thể đêm qua là một cuộc vui chơi qua đường mà bản thân cả hai người đều muốn như vậy. Không ai oán trách cũng không ai trút trách nhiệm lên nhau:

 

- “Để anh đưa em về”

 

Vũ cũng nói bằng sự thẳng thắn nhất có thể. Câu nói ấy đủ để Thương hiểu thái độ của Vũ là gì. Rõ ràng, nó chỉ là một đêm chung chạ, nó không phải là đỉnh cao của tình yêu.

 

- “Không cần, em tự đi được. Chặng đường đời trước của em không có anh, em vẫn tự mình đi đấy thôi. Và cả chặng đường đời sau này cũng thế, em không cần anh phải dắt dìu”.

 

- “Là tại em mà thôi, em cũng chỉ là một người đàn bà, giống như bao người hư hỏng khác. Vậy mà bấy lâu nay em vẫn cứ tạo ra cho mình một vẻ bọc trinh nguyên. Em định lừa dối tôi? Coi tôi là thằng ngu? Đã mất bao lâu để tôi chứng minh cho em thấy tôi yêu em là chân thành? Mất bao lâu để tôi đưa được em lên giường như hôm nay? Nhưng những gì em đền đáp cho tôi là thế nào? Em hãy xem đi? Em cao ngạo và danh giá lắm sao?”

 

trước khi là đàn bà


Bởi vì đã từng là một cô gái, đã từng khờ dại và nông nổi nên cô đã phạm sai lầm. Còn ngày hôm nay, khi là người đàn bà, đi qua những nỗi đau và nhọc nhằn trong đời, cô mới trân trọng hơn hạnh phúc mà mình có.  (Ảnh minh họa)

 

Thương bước lại gần Vũ. Cô đặt tay lên ngực anh và hỏi:

 

- “Anh đau lắm đúng không? Xin lỗi anh… Vì em cứ nghĩ, anh sẽ hiểu, trước khi là đàn bà… em cũng đã từng là một cô gái. Em không dễ dàng gật đầu cùng anh không phải là tạo một vẻ ngoài đoan chính. Em chỉ nghĩ em cần làm thế để khi lên giường cùng em anh sẽ hiểu, trước khi là đàn bà, em đã từng là một cô gái. Nhưng hình như, anh chưa hiểu. Tạm biệt”.

 

Thương bước ra khỏi căn phòng. Cô không cảm thấy tim mình đau, cũng chẳng thèm rơi lệ. Cô đoán anh cũng chẳng hiểu cái câu mà cô nói: “Trước khi là đàn bà, em đã từng là một cô gái”. Làm sao mà anh hiểu được, việc cô không dễ dãi lên giường cùng anh là vì sao. Bởi vì đã từng là một cô gái, đã từng khờ dại và nông nổi nên cô đã phạm sai lầm. Còn ngày hôm nay, khi là người đàn bà, đi qua những nỗi đau và nhọc nhằn trong đời, cô mới trân trọng hơn hạnh phúc mà mình có. Chỉ tiếc là anh không muốn giữ người đàn bà từng trải và hiểu giá trị của hạnh phúc này. Vì quá yêu anh nên người đàn bà đi qua nỗi đau như cô mới giữ gìn như vậy chứ không phải là cố tình che đậy. Chỉ tiếc là anh không hiểu, mà có lẽ bây giờ, anh cũng không có quyền được hiểu.

Khỉ thật đàn bà vẫn cứ là đàn bà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét