“Tôi đã yêu em người đàn bà hư hỏng ” đôi môi cong lên mắt hừng hực như muốn hiến dâng cho tôi tất cả, tôi thực sự muốn có một người phụ nữ như thế, người đàn bà làm tôi tôi khao khát.
Cô ta tên Đông, một cái tên vô giới tính và chẳng gây nhiều ấn tượng với tôi lắm! Mà thực ra ngoài vợ mình ra, tôi không thích gọi đàn bà khác bằng tên. Đồng nghiệp thân sơ, tôi gọi là “chị, em ,bạn”. Bạn bè đồng trang lứa thì “bà” tôi cho nhanh, với các em nhân tình tôi thích gọi thế này: Em nào ngoan, xinh, dễ bảo, làm tình giỏi tôi gọi là “em yêu”, em nào không ngoan nhưng xinh, ngon tôi gọi “bé cưng”, còn đàn bà khó bảo, đẹp nhưng khó chiều tôi gọi chung là “cô ta” hết lượt
Nghe qua thì có vẻ đời sống của tôi khá phong lưu và có phần ham mê luyến ái, nhưng kì thực tôi cũng chỉ như bao gã đàn ông khác, có tý tiền và một vài cô em vây quanh, tình cảm trồi sụt theo biên độ dao động của ví. Thì cuộc sống vốn đơn giản vậy, tôi cũng không trách gì các em cả. “Đàn ông muốn hư thì phải có tiền ,đàn bà muốn có tiền thì phải hư”, chân lý đời đời ai mà không thấu tỏ cơ chứ!
Tôi gặp cô ta trong một chuyến du lịch đi Băng Cốc, Thái Lan. Năm đó công ty tôi làm ăn cũng khá nên với cương vị giám đốc, tôi nghĩ cũng phải thưởng cho anh chị em nhân viên một chuyến du lịch nho nhỏ để tăng cường đoàn kết nội bộ, hăng hái trong công việc hơn. Thế là chúng tôi có một tuần nghỉ ngơi thật đáng nhớ tại xứ sở chùa Vàng.
Sau khi làm thủ tục check in tại sân bay thì cả đoàn nhanh chóng lên xe đã đặt trước của hãng tour để chạy về khách sạn. Không hiểu ra làm sao mà khi cả công ty chúng tôi lên xe xong xuôi thì cậu hướng dẫn viên du lịch chạy đến chỗ tôi gãi đầu gãi tai:
“_ Sếp ạ, em có một khách lẻ mua tour giờ cũng về cùng khách sạn của mình, anh cho phép chị ý đi cùng đoàn cho tiện thể được không ạ?”
Xe thì thừa hai chỗ, tôi có phải gã quân phiệt chán ghét đàn bà đâu mà lại không cho cô ta quá giang cơ chứ! Vậy là cô talên xe và bước vào đời tôi như thế…
Xe gần kín chỗ, chỉ còn chỗ của tôi là còn một ghế trống và phía trên là một ghế của cậu hướng dẫn viên, vậy là cô ta đi đến phía tôi và cất giọng trầm trầm “Xin lỗi anh, em có thể ngồi ghế bên được không ạ?”. Tôi nào có phải bà già thời mãn kinh đâu mà khó khăn gì, “Ồ, tất nhiên rồi…cô ngồi đi…”
Cô ta ngồi kế tôi, mùi nước hoa thoang thoảng làm tôi thấy dễ chịu. Tôi thích đàn bà xức nước hoa, vì điều đó chứng tỏ cô ta biết chăm sóc là trân trọng bản thân mình, nhân tình của tôi cô nào cũng một mùi hương nước hoa riêng biệt, hết sức lôi cuốn như thế!
Tôi không hề muốn soi mói hay trong tâm tưởng có một chút háo hức nào với cô ta, nhưng có lẽ do bản năng của đàn ông nên tôi nhìn ngắm cô ta một cách vô thức. Cô ta có nước da trắng hồng, đôi môi hơi cong và hơi vén lên vẻ rất gợi tình, nhìn chỉ thôi đã muốn hôn thật lâu rồi cắn cho một cái nhè nhẹ lên đôi môi ấy, tóc cô ta dài vén cao lộ ra cái trán vuông khá bướng, mái tóc để xoăn nhẹ trông rất tự nhiên buông xoã xuống bờ vai, hợp với vẻ thanh mảnh xa cách của cô ta. Chợt không biết vì lý do gì, cô ta đang chúi mũi vào điện thoại rồi tự dưng ngẩng đầu lên hỏi tôi làm tôi có chút bối rối “ Anh có bút không ạ?”
Cô ta tên Đông, một cái tên vô giới tính và chẳng gây nhiều ấn tượng với tôi lắm! (Ảnh minh họa)
Cái khoảnh khắc cô ta ngẩng mặt lên nhìn tôi, thề có trời đất tôi đã choáng váng vì đôi mắt của cô ta, chính xác là cái cách cô ta nhìn tôi :Thẳng thắn, sâu xa và thân thuộc, tựa hồ như tôi và cô ta đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Không hiểu vì lẽ gì khiến tôi lại có ý nghĩ quái quỷ ấy, chỉ biết rằng khi nhìn thấy ánh mắt ấy, tôi bất giác cảm thấy cô ta là người đàn bà không an toàn chút nào, sống trên đời hơn bốn chục năm khiến cho tôi có cái nhìn đời đầy linh cảm như thế!
Đàn bà có ánh mắt nhìn như muốn thâu tâm can người khác, một là cuộc đời cô ta là một bi kịch, hai là cô ta sẽ làm cuộc đời người khác trở thành bi kịch. Dù thế nào, cũng chẳng thể mang lại điều tốt lành gì. Bố tôi khi sinh thời thường bảo “ Có chết thì cũng phải chết hiên ngang trên chiến trường, chứ là đàn ông quyết không thể chết trên bụng đàn bà”, câu nói ấy tôi ghi lòng tạc dạ, chưa phút nào tôi cãi lời cha.
Tôi trấn tĩnh lại trong khoảnh khắc rồi lấy cho cô ta mượn cái bút. Cô ta mỉm cười nhẹ rồi lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi chép lúi húi gì đó, sau đó hai tay đưa lại bút cho tôi vẻ rất lễ phép. Tôi thích những người đàn bà có giáo dục hoặc tỏ vẻ ra là mình là người có giáo dục, điều đó hay ho hơn nhiều những cô em chỉ biết mở miệng xinh ra mà nói toàn lời rác rưởi.
Xe chạy tới khách sạn và dừng ở sảnh, mọi người nhanh chóng ra khỏi xe và lấy hành lý của mình, cô ta cũng đứng dậy và xách chiếc túi nhỏ, quay lại cảm ơn và chào tôi, sau đó đi ra ngoài nói vài câu gì đó với cậu hướng dẫn viên rồi đi vào trong sảnh lễ tân. Tôi chờ mọi người xong xuôi rồi cùng đi. Phút nhìn thấy cô ta đi vào thang máy một mình, tự dưng tôi thấy tiêng tiếc vì lẽ ra mình nên hỏi tên cô ta hoặc nói vài câu chuỵện làm quen thì…
Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu tập trung xuống tầng M để ăn tối. Tôi yêu cầu tất cả anh chị em thanh niên thanh nữ ăn mặc phải thật lỗng lẫy, đi chơi mà, cứ phải thật đẹp, việc gì phải gò bó…Thế là tối hôm ấy, hơn 30 nhân viên của tôi trông cứ như “ Celeb” đi dự tiệc vậy. Là người chủ trì, tôi thấy vui vì điều đó.
Chúng tôi ăn uống rôm rả, vui cười tếu táo đủ thứ chuyện người lớn, cho đến khi cảm thấy câu chuyện đi hơi xa hoặc âm thanh phát ra không kiểm soát là tôi hắng giọng để anh chị em biết mà điều chỉnh nội dung và âm lượng, “Vui có chừng, dừng đúng lúc”, lại đang ở xứ người thì càng không nên thất thố, mất thể diện quốc gia lắm!
Tôi cũng chẳng hiểu có phải vì sự cô đơn khiến tôi cảm thấy lạc lõng hay vì điều gì khác mà tôi cứ có một cảm giác không vui tới bến được.Có cái gì đó nó trống trải, thiếu thốn ở trong tôi nó khiến tôi thấy nao nao trong lòng. Tôi từ chối đi “tăng 2” cùng hội thanh niên “chim cảnh” chưa vợ, xem “sex show”- một đặc sản của đất nước này mà bất cứ đàn ông ngoại quốc nào cũng “kinh” qua.
Mấy cô thanh nữ thì tíu tít rủ nhau đi shopping và la cà đường phố, mấy chị trung niên thì say máy bay, say ô tô, say đủ thứ, lại do tuổi già hoá cổ hủ nên tình nguyện lên phòng đắp chăn đi ngủ. Du lịch nước ngoài mà mấy bà coi chả xi nhê gì, tắt điện một phát thì Băng Cốc cũng như Mường Tè, chả biết đâu vào đâu, chán chết!
Tôi bấm thang máy đến tầng thượng của khách sạn, có một Louge ở đó, mỗi lần đi sang bên này tôi đều nghỉ ở đây và đến Louge uống rượu giải khuây, ngoài ra còn vì nhiều lý do thú vị khác mà đàn ông ai cũng hiểu.
Tôi đến bên quầy pha chế, cậu Bartender đang biểu diễn màn tung hứng và pha chế đồ uống rất điệu nghệ, tôi gọi một ly Rescipet Coctail theo phong cách Mỹ và nhấp môi, vừa cầm ly vừa rút điện thoại để nhắn tin cho vợ.
Bỗng tôi nhìn thấy cách tôi không xa chính là cô ta, người đàn bà ngồi chung chuyến xe lúc chiều. Cô ta ngồi một mình trong ánh đèn nhập nhoạng sáng tối, đẹp ma mị như một ả yêu tinh chuyên rình để ăn thịt Đường Tăng vậy. Sự cô đơn càng xâm chiếm tôi hơn, khiến lý trí của tôi trở nên mềm yếu hơn và bản năng đàn ông trỗi dậy mạnh mẽ và sâu sắc hơn, tôi quyết định tiến về phía cô ta.
Khi tôi vừa bước đến gần thì cô ta ngẩng mặt lên, phút giây ấy tôi-một gã trung niên cảm thấy bối rối không chịu được : Nước mắt lăn dài trên gò má của cô ta, ánh mắt bi thương tuyệt vọng của cô ta nhìn đau đáu vào tôi, gương mặt nhoà lệ. Một người đàn bà đẹp, cô đơn và tuyệt vọng đang đứng trước mặt tôi đây, vậy mà tôi lại cảm thấy thật lúng túng và khó xử…Thời khắc trôi qua, tôi trấn tĩnh mà hỏi han cô ta ân cần “Cô làm sao vậy? Cô ổn chứ?”
Cô ta nhìn chăm chăm vào tôi với ánh mắt rất khó chịu, thực sự làm tôi cảm thấy bức bối vì cái nhìn vẻ từng trải và đầy khêu gợi ấy. “Tôi không ổn chút nào…” đôi môi của cô ta cong lên.
“Tôi…có thể giúp được gì cho cô không?” Tôi nhã nhặn nhìn cô ta rồi trả lời.
Cô ta đứng dậy, tiến sát đến gần tôi, ngẩng mặt lên nhìn tôi và thở mạnh một hơi rồi nhắm mắt lại. “Anh có thể giúp được đấy…” cô ta cất giọng trầm trầm pha mùi rượu Tequila.
“Cô cứ nói, nếu tôi giúp được…” tôi nhún vai lịch sự.
Cô ta nghiêng mặt nhìn tôi rồi kiễng chân lên nói đủ nghe vào tai tôi “Anh có thể làm tình với tôi không?”.
Tích tắc ấy, tai tôi như có một luồng điện phóng qua người khiến mọi giác quan đàn ông trong tôi thức giấc. Tôi nghiêng đầu ra và hỏi lại cô ta xem đâu là thực “Cô vừa nói gì?”
Cô ta không nói gì, chỉ nhìn tôi với đôi mắt ầng ậng nước, đôi môi cong lên hé mở…
Bất chợt, cô ta vòng tay lên cổ tôi và hôn tôi đắm đuối, tôi đờ người ra cứng ngắc vì bị khớp, miệng tôi cảm nhận được cái lưỡi mềm mại của cô ta đang sục sạo trong miệng tôi, môi cô ta đang gắn chặt vào môi tôi, trong tiếng nhạc Blues êm dịu, trong không khí gây cảm hứng của màu sắc và ánh sáng huyền ảo, trong mùi nước hoa gợi tình, trong sự cô đơn nao lòng mà tôi đang ở hữu, tôi ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta và đáp lại lời mời gọi đầy dục tính ấy bằng một nụ hôn sâu tới bản năng gốc của mình…
Lý trí tôi tuyệt vọng trước người đàn bà ấy… (Ảnh minh họa)
Lý trí tôi tuyệt vọng trước người đàn bà ấy…
Chúng tôi không nói gì thêm sau khi dứt nụ hôn ấy, tôi nhìn cô ta với ánh mắt của một gã đàn ông cồn cào sinh lý và vô độ đam mê, ham muốn được khám phá cô ta đến tận cùng. Cô ta hẳn cũng nhận ra điều ấy nên ném cho tôi một cái nhìn đấy mời gọi…Nhìn khuôn mặt vẫn nhạt nhoà nước mắt, tôi lấy tay lau nhẹ những giọt nước mắt còn vương trên gò má đẹp đẽ của cô ta rồi chúng tôi cùng bước vào thang máy.
Từ tầng 25 xuống đến tầng 6 chỉ có hai chúng tôi trong thang máy.Tôi thấy cô ta đứng xa tầm với của tôi quá nên tôi chủ động xích lại gần và vòng tay qua eo cô ta như thể chúng tôi là một đôi vậy. Cô ta nhìn tôi nở một nụ cười, à không đó là một cái nhếch mép tương tự nụ cười mà sau này tôi mới hiểu. Khi nhìn thấy cái vẻ yêu kiều, lả lơi ấy tôi lại chỉ muốn siết chặt lấy vòng eo của cô ta, áp chặt ngực mình vào bộ ngực căng tràn của cô ta, hôn thoả thuê mải miết cái đôi môi dỗi hờn kia…Nhưng tất cả ham muốn ấy, tôi để dành đến lúc lên giường với cô ta, tôi nhất định sẽ cho cô ả một trận ra trò, khiến cô ta không thể nào mà quên tôi được.
Thang máy trôi nhanh hơn tôi tưởng, thoáng chốc đã đến tầng 6. Lại tự dưng nhớ đến cái thang máy ì ạch của mấy chung cư xứ mình mà nản. Cái xứ này ngành dịch vụ thật hết chỗ chê. Tuy có bê bối chính trị và vài cái thảm hoạ thiên nhiên thi thoảng xảy ra, nhưng xét chung lại thì cái cách mà dân Thái họ đầu tư vào du lịchthật đáng khâm phục. Chỗ cần nhanh thì rất nhanh, chỗ cần chậm thì rất chậm, và chỗ cần sướng thì rất sướng! Tôi và cô ta dừng lại trước của phòng 603, tôi lấy thẻ ra cẳm vào ổ từ để mở cửa. cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi nhanh chóng, giờ là thế giới của tôi và cô ta.
Cô ta không có vẻ gì là bỡ ngỡ tự nhiên trút bỏ xiêm y như chốn không người. Khi chiếc váy mềm mại của cô ta buông trút xuồng thềm thì hooc monadrenaline của tôi tăng vọt. Một cảm giác phấn khích, rạo rực thật khó tả trào lên trong cơ thể, trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, tai tôi thậm chí có thể nghe thấy rõ từng nhịp đập của nó. Cô ta có một vẻ đẹp đầy dục tính: Phồn thực và đậm đặc tính nữ, khác hẳn với vẻ thanh mảnh khi được áo quần che lấp cơ thể. Tôi ngồi trên chiếc đôn ở bàn làm việc trong phòng, thoải mái ngắm nhìn cô ta như ngắm một bức tượng đẹp theo phong cách Hi Lạp cổ điển. Lặng im không thốt nên lời, chỉ có sự mê đắm trong ánh mắt tôi nói lên rằng tôi ham muốn cô ta đến mức nào…
Cô ta nhìn tôi với ánh nhìn một nửa, như cái cách tôi vẫn nhìn những ả đàn bà ham muốn mình. Tôi bị kích thích tột độ, chất oxytocin trào lên trong bản thể, tôi bật dậy vào lao vào cô ta, giật tung chiếc quần lót ren đỏ đầy khiêu khích của cô ta và áp chặt cô ta vào tường, hôn cuồng si và áp chế cô ta. Tôi muốn chứng tỏ cho cô ta thấy tôi không phải là gã đàn ông chạy theo ham muốn của đàn bà, mà trong bất cứ cuộc ân ái nào, tôi cũng sẽ là người làm chủ.
Cô ta đáp lại nụ hôn của tôi một cách man dại. Tôi cảm nhận được chúng tôi đã nuốt cả nước bọt của nhau, cô ta liếm nhẹ lên vành tai của tôi, đột nhiên tôi như muốn khuỵu xuống. Các giác quan trong cơ thể đồng loạt thức dậy kêu gào thoả mãn, tôi dùng hết đam mê và ham muốn của mình để xâm chiếm cô ta hay cô ta đã chủ động xâm chiếm tôi, lúc ấy chẳng thể phân định rành mạch nữa, chỉ biết tôi không thể nào quên được cái cách mà cô ta hoà nhập vào tôi, nó thân thuộc, nó xa cách, nó phóng túng, bất quy tắc, không thể bị khuất phục và tôi thích điều đó biết bao!
Chúng tôi đã làm tình mê mải với nhau khắp căn phòng, trên sofa, trên giường, trong phòng tắm và trên sàn nhà…Tôi – lúc ấy không còn có cảm giác là mình đang trỗi dậy bản năng sinh lý mà giống như một cách để ve vuốt sự thương tổn của cô ta và sự cô đơn của chính mình. Cho đến khi chúng tôi kiệt sức, cô ta lập tức nằm xa tôi và cuộn tròn người lại như một chú mèo con nằm trong cái rổ đựng len vậy. Tôi không nằm sát cô ta mà cứ nằm đó ngắm nhìn cô ta lạ lùng như một loài yêu nữ trong núi cao rừng thẳm, chả cần tỏ ra quyến rũ vẫn dễ dàng đánh gục bất kì gã thợ săn nào.
Tôi sợ những người đàn bà như thế :Xinh đẹp, hoang dại, bí ẩn, và dễ làm người khác tổn thương vì mọi điều thuộc về cô ta. Nhưng dù sợ, dù e ngại thì con tim tôi vẫn không thể dối trá lòng mình, tôi thực sự muốn có một người đàn bà như thế trong đời. Một người đàn bà có thể làm con tim tôi luôn loạn nhịp, luôn khiến bản năng tôi phải thức giấc, luôn khiến tâm trí tôi ngập tràn hình ảnh cô ấy, luôn khiến sự mạnh mẽ của đàn ông phải trỗi dậy để nâng niu, để yêu thương và bảo vệ cô ấy.
Nhưng tuyệt nhiên, tôi chỉ dám nổi loạn trong suy nghĩ mà thôi, tôi còn quá nhiều thứ cần phải giữ gìn, nâng niu ,trân trọng, đâu thể chỉ vì những cảm xúc nhất thời mà có thể đánh đổi. Đàn ông, ai cũng muốn có một người đàn bà “khó hiểu” để yêu và khám phá, nhưng cuối cùng họ vẫn chỉ chọn những cô nàng dễ hiểu và an phận. Đời nhiều khi mâu thuẫn là thế, cái mâu thuẫn không phải vì nó khó hiểu và không thể giải thích, mà đơn giản chỉ là con người ta nếu có 2 sự lựa chọn: Khó khăn và dễ dàng để đi tới đích thì phần nhiều người ta vẫn chọn cái dễ mà làm, vậy thôi!
Và tôi đây, đang ở trong một căn phòng xa lạ với một người đàn bà xa lạ, đã phút chốc biến thành quen thuộc khi nâng niu và yêu chiều nhau. Chẳng có vật cản nào khiến tôi phải lao tâm khổ tứ. Đấy, nhiều khi cuộc đời vẫn dễ dãi với ta như vậy đấy, vậy thì cần gì phải làm cho nó trở nên phức tạp cơ chứ?
Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Sáng sớm có tiếng chuông cửa tôi mới giật mình tỉnh giấc. Nhìn quanh đã không thấy cô ta đâu nữa, “Đến và đi thật bất ngờ…” Tôi nhủ thầm trong khi mặc quần áo lại và mở cửa cho mấy cậu nhân viên vào.
Chúng tôi đi xuống tầng M ăn sáng. Cả nhà hàng rất đông người khiến tôi không thể quan sát được hết, tôi phóng tầm mắt để tìm kiếm người quen nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô ta. Tôi ăn uống trong một tâm trạng không được thoả mãn cho lắm
Chúng tôi lại lên xe để đưa nhân viên đi tham quan mấy khu di tích. Cậu hướng dẫn viên “bla…bla…” một thôi một hồi rồi ngồi phịch xuống ghế cạnh chỗ tôi ngồi. Tiện chai nước trên tay, tôi đưa cho cậu ta uống rồi hỏi bâng quơ “Cái cô đi nhờ xe hôm qua hôm nay không thấy đi tham quan cùng đoàn nhỉ?”. Cậu hướng dẫn viên nuốt ực vội ngụm nước rồi nhanh nhảu trả lời “Dạ, chị ý chỉ nhờ bên em đặt vé khách sạn và vé máy bay thôi, chị ý đi công việc chứ không phải đi chơi ạ!” Tôi cố làm vẻ câu chuyện qua đường “Thế à? Cái cô ấy tên gì nhỉ? Tôi nhìn thấy quen quen, giống người làm cùng toà nhà công ty tôi…” “ Dạ, chị ý tên Đông ạ! Chắc anh nhầm đấy, vì chị ý sống và làm việc trong Sài Gòn cơ!”.Tôi chưng hửng, muốn hỏi thêm mà ngại nên đành để nỗi tò mò trong bụng.
Vậy là tôi và cô ta hết duyên sao? Chỉ là tình một đêm thuần tuý không hơn? Tôi thấy thoáng chút thất vọng, rồi lại tự trấn an mình “Dù sao cũng chỉ nên thế là đủ…”. Nói là nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn có cái gì đó tiêng tiếc…Giá như có thể cùng cô ta đi hết hành trình ở nơi xa lạ này, thì sẽ vui vẻ biết bao!
Lúc ấy, tôi đã nghĩ thế…Nghĩ rằng, cái duyên của chúng tôi chỉ đến đấy, nào ngờ nghiệt duyên của chúng tôi vẫn chưa kết thúc…“Đàn bà có ánh mắt nhìn như muốn thâu tâm can người khác, một là cuộc đời cô ta là một bi kịch, hai là cô ta sẽ làm cuộc đời người khác trở thành bi kịch. Dù thế nào, cũng chẳng thể mang lại điều tốt lành gì”…
Anh có thể làm tình với em được không ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét