Truyện ngắn Tình yêu – Mỗi yêu thương đi qua, em luôn nghĩ rằng đó là tận cùng của nỗi đau, rằng em sẽ chẳng còn thể đau thêm được nữa, hoặc là cơn đau sau sẽ luôn qua nhanh hơn và dễ dàng hơn, hóa ra không phải
Thời gian bên nhau, nụ cười và niềm hạnh phúc ngỡ như không có giới hạn. Khi chia xa mới biết, nỗi đau mới là thứ bất tận. Người ta thường nói về hạnh phúc rất giống nhau, nhưng nói về nỗi đau lại là những hình ảnh khác biệt, chồng chéo và ám ảnh.
Mỗi yêu thương đi qua, em luôn nghĩ rằng đó là tận cùng của nỗi đau, rằng em sẽ chẳng còn thể đau thêm được nữa, hoặc là cơn đau sau sẽ luôn qua nhanh hơn và dễ dàng hơn, hóa ra không phải. Vết thương nào cũng nhói, nỗi đau nào cũng dài. Và luôn là niềm đau mới, cùng khả năng chống cự bằng không.
Ngày anh nhẫn tâm bước chân đi. Em chẳng nghe thấy gì ngoài giọng nói lạnh buốt cùng dáng người nhạt nhòa không rõ mặt. Cơn thở trở nên gấp gáp và khó khăn. Tim em như có ai siết mạnh một cái. Nước mắt tuôn như xe xuống dốc không phanh, không thể kìm nén, không thể dừng lại.
chuyện ngắn tình yêu
Em đã chạy theo anh, bằng thứ tình yêu to lớn vẫn còn cháy, bám víu vào niềm tin ít ỏi rằng anh vẫn còn yêu em. Em như cô ngốc níu kéo mãi một người đã lãng quên mình. Nước mắt trải dài những đêm một mình ôm nỗi nhớ. Cũng chỉ bởi vì ngày đó, anh đã yêu thương em quá nhiều. Hồi ức, đau đớn thì đáng buồn, nhưng hạnh phúc thì đáng sợ.
Em đã khóc vì không cam tâm, vì không chấp nhận. Em đã khóc vì lòng kiêu hãnh, vì không muốn là người bị bỏ rơi. Em hụt hẫng và mệt mỏi. Em khóc đến cạn nước mắt, thể hiện nỗi đau bằng vô vàn cách thức, để mong ngóng một phép màu sẽ hiện ra, anh sẽ quay về.
Và rồi em giật mình nhận ra, điều đó là vô nghĩa. Tình yêu thật tâm nơi em là thứ anh luôn luôn có, vậy mà anh vẫn quyết tâm bỏ lại để bước đi, vậy thì vài giọt nước mắt nơi đây sao có thể xoay chuyển nổi một trái tim không còn ấm áp riêng dành cho em.
Em càng bảo mình đau, em càng thấy anh xa vời, càng thấy bất lực, càng thấy mình chẳng còn giữ nổi yêu thương.
Anh đã chẳng còn chút luyến lưu, vậy hà cớ gì em vẫn hoài trông ngóng.
Nước mắt này, chẳng thể mang thứ xưa cũ trở về, nhưng nụ cười có thể giúp em tìm được hạnh phúc mới.
Mỉm cười giây phút này đây vẫn chưa phải là điều dễ dàng, nhưng khóc vì một người vẫn cười vui trên giọt nước mắt mình đang rơi không phải khó khăn hơn nhiều sao?
Vậy thì em ngừng khóc nhé! Vì em cần hạnh phúc.
Em sẽ chẳng còn thể đau thêm được nữa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét